Sự Tích Về Thần Tài Ông Địa Ngày Tết
Ngày tết, nhà nào cũng nô nức đón đoàn múa lân, họ quan niệm đoàn lân sẽ rước ông địa và thần tai vào nhà? Vậy hai nhân vật này là ai? Sao nhà nào cũng có bàn thờ hai ông này? Mời bạn cùng trở về với những cổ tích ngày xưa để nghe sự tích lý thú này nhé!
Có lẽ nguồn gốc tục thờ ông địa – thần tài bắt đầu từ Trung Quốc, rồi sau đó lan dần sang các nước khu vực Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam. Theo đó, để cầu mong cho gia đình êm ấm, làm ăn phát tài phát lộc người xưa quan niệm nên thờ cúng hai thần này trong nhà.
Ngay từ buổi đầu hình thành nhà nước sơ khai, tín ngưỡng thờ thần là một nét đẹp trong văn hóa truyền thống của dân tộc Việt. Người ta đã biết thờ phụng các vị thần tự nhiên, siêu nhiên, như: thần Đất, thần Mây, thần Mưa, than Gió, thần Sấm…
Trong thời điểm lúc bấy giờ, bắt nguồn từ tâm lý e sợ các hiện tượng tự nhiên mà họ chưa lý giải được nên tín ngưỡng thờ thần dần được hình thành. Đây cũng là tâm lý thể hiện sự tri ân đến các sự vật, hiện tượng tự nhiên xung quanh. Những thứ đã làm cho cuộc sống của họ được giàu có, sung túc và bình an, tạo cho họ có được môi trường sống tốt đẹp.
1. Sự Tích Ông Địa
Trước đây, đời sống của dân tộc Việt thì phần lớn dựa vào nông nghiệp, mà nông nghiệp thì lại phụ thuộc rất nhiều các điều kiện tự nhiên như: đất đai, thời tiết, khí hậu… Vì vậy, một trong những vị thần được cư dân nông nghiệp luôn để tâm đến trước nhất chính là thần Đất hay Thổ Thần.
Ngay từ những bước chân đầu tiên đặt chân lên vùng đất mới Nam Bộ, mảnh đất này vẫn còn là một vùng đầm lầy nê địa, rừng hoang cỏ rậm, thú dữ tràn đầy… Từ tiếng chim kêu, tiếng cá vẫy vùng, đến tiếp cọp rống, gió rít … Mọi thứ ở đây hoàn toàn lạ lẫm đối với họ, đều gây cho họ một cảm giác lo sợ.
“Tới đây xứ sở lạ lùng,
Con chim kêu cũng sợ, con cá vùng cũng ghê”
Người dân lúc đó nghĩ vùng đất Nam Bộ này đâu đâu cũng có các vị thần cai quản, từ khu rừng, con sông, vùng đất…. Họ phải khấn vái, cúng kiến cho các thần để các thần phù hộ cho họ có được cuộc sống ấm no, hạnh phúc và bình an. Vì lẽ đó, họ xem Thổ Địa như là một vị thần bảo hộ cho một mảnh vườn, thửa ruộng của họ.
Ở Nam Bộ, dù là tượng hay tranh vẽ, hình ảnh ông địa thường là một người trung niên mập mạp, bụng bự, vú lớn, miệng cười hể hả, tay cầm quạt, tay cầm điếu thuốc lá… Xem ra thì nó mang chút hơi hướm của sự hài hước, trông có vẻ phương phi, hào sảng và mang đầy chất phong thịnh. Và nó cũng là một đặc trưng trong tính cách của người Nam Bộ.
Người dân thường có tâm lý tin vào thần thánh, nhưng họ cũng không tuyệt đối hóa sự thờ phụng này. Khi họ tin vào địa, họ thờ cúng ông quanh năm. Nhưng họ cũng sẵn sàng đem ông bỏ ở gốc cây, kẹt đá, hoặc quăng xuống sông khi mùa màng thất bát, buôn bán lỗ lã.
Vì lẽ đó dường như ông có khoảng cách rất ngắn với con người nơi đây, như một vị thần dân dã luôn gần gũi với cuộc sống của con người. Chính điều này, dẫn đến hàng loạt các giai thoại do dân gian sáng tác, nhằm giải thích các đặc điểm về hình thể ông.
Trong “Sự tích Ông Địa bụng bự” có kể rằng:
“Ngày xưa, ông cũng có cái bụng bình thường như bụng của mọi người. Thuở đó, Ông Địa có kết thân với Hà Bá. Trong vùng có một mụ góa bụa, tính khí rất chua ngoa, nhưng mụ lại có cô con gái rất đẹp. Mụ mắc phải cái tật, hễ cất tiếng chửi con thì y như có mấy lời đầu lưỡi:
– Má mày Hà Bá!
Thấy vậy, ông mới tìm gặp Hà Bá, vừa thiệt, vừa giỡn, bảo rằng:
– Nè Hà Bá, ở đây ngày nào cũng có người nói muốn hiến con gái cho anh đó! Anh thiệt tốt phước quá! Mà lại con gái đẹp kia chớ.
Hà Bá mừng quá liền hỏi:
– Thiệt vậy không? Nhờ anh làm mai dùm tôi liền đi nghe, mà ai vậy?
Địa bằng lòng và dẫn Hà Bá đi.
Trời vừa sáng, Hà Bá theo Địa đến cổng nhà mụ góa nọ. Còn sớm, chỉ mới có bà mẹ dậy quét dọn sân nhà, cô con gái út ngủ chưa dậy. Giữa sân có con chó cái, ý chừng phải thức canh nhà nên vẫn còn nằm lì ở đó, mụ đuổi chẳng chịu đi. Thế là mụ ta nổi xung trở cán chổi đập con chó một cái, chửi:
– Cái đồ Hà Bá!
Và không ngờ, Hà Bá giận quá chừng liền đạp cho Ông ta một đạp và chửi:
– Dám lừa tao hả đồ khốn? Dẫn tao đi để gả cho con chó cái này hả?
Ai ngờ mới có một đạp, ông đã rớt tỏm xuống kinh. Nhưng do không tính tới sự oái oăm này, mà mắc cười quá, nên té xuống kinh mà vẫn cười ngất. Thế nên, ông uống phải nước kinh nhiều quá! Đến nỗi, cái bụng ông phình ra, lần lần bự dần, đến chang bang như bây giờ”. Thế nên cứ ai có cái bụng to thì người ta lại nói số ông địa.
Trong suốt chiều dài lịch sử, việc thờ địa nói riêng đã có nhiều thay đổi, không còn giữ nguyên sơ của dạng tín ngưỡng ban đầu. Trong tâm thức dân gian Nam Bộ, ông được xem là một vị phúc thần. Ông có nhiệm vụ đưa rước Thần Tài đến nhà, nghĩa là làm cho gia chủ phát đạt giàu có. Hơn nữa ông kiêm luôn việc giúp cho gia chủ mau lành bịnh và tìm kiếm được những món đồ đã mất.
Đồng hành cùng cư dân Nam Bộ khẩn hoang lập ấp ngót ba trăm năm, nên hình ảnh địa tỏ ra rất gần gũi với cư dân Nam Bộ. Trong thâm tâm họ, dù họ vẫn tôn thờ ông như thuở nào nhưng ông luôn gần gũi, hiền từ, ít trách cứ ai… nên họ mới tạc nên hình dáng ông như vậy. Và người ta hay nói vui rằng: “Chơi mát trời ông Địa luôn” khi người ta làm việc gì hết mình, hoặc chơi hết mình.
Thần Tài
Theo tín ngưỡng thần tài là một vị thần mang đến tài lộc, của cải, sung túc cho gia đình, mỗi khi làm việc gì, gia chủ cầu khấn ông thần.
Một sự tích xưa về Thần Tài là “sự tích Âu Minh – Như Nguyên”
Khi qua hồ Thành Thảo, tên lái buôn tên là Âu Minh, được Thủy thần cho một cô nô tỳ tên là Như Nguyện. Âu Minh làm ăn ngày càng trở nên phát đạt sau khi đưa Như Nguyện về nuôi trong nhà. Sau đó, vì lý do nào đó, vào một ngày tết, Âu Minh đánh Như Nguyện khiến cô quá sợ hãi chui vào đống rác và biến mất.
Kể từ đó, chẳng mấy chốc Âu Minh trở nên phá sản, làm ăn luôn thua lỗ, sa sút, nghèo xác nghèo xơ. Thì ra Như Nguyện chính là hóa thân của Thần Tài. Từ đó người ta thưởng lập bàn thờ để thờ vị thần này.
Lý do vì sao lại kiêng cử hốt rác hay quét rác trong 3 ngày đầu năm cũng được lý giải bởi sự tích này. Theo đó, người ta sợ hốt rác là sẽ hốt luôn cả Thần Tài trong đống rác đó thì việc làm ăn sẽ không suôn sẻ. Sự tích này cũng là nguồn gốc của việc thờ Thần Tài ở nơi xó xỉnh.
Cũng có 1 sự tích khác về ông thần này đó là “Sự Tích mùng 10 tháng giêng âm lịch”
Chuyện kể rằng tài là vị Thần cai quản tiền bạc, tài lộc tài nên chỉ có trên trời, dưới trần gian không có.
Do say quá nên trong một lần đi chơi uống rượu, ông thần bị rơi xuống trần gian. Thật không may là đầu bị va vào đá, nên nằm mê mệt không biết gì. Sáng ra mọi người thấy một người ăn mặc giống như diễn tuồng cải lương thì lấy làm lạ và tưởng ngài bị điên.
Thần bị mọi người lột sạch hết quần áo mũ nón và đem đi bán. Tỉnh dậy không có quần áo trên người và do bị va đầu vào đá nên ông không nhớ mình là ai.
Do sống trên thiên đình, nên ông không biết làm việc dưới trần gian. Ông thường đi lang thang xin ăn khắp nơi. Khi đi ăn xin thì gặp một nhà kia kinh doanh buôn bán gà, vịt, heo quay ế ẩm, thấy ông đến ăn xin thì được chủ nhà dủ long thương, mời vào ăn.
Ông được chủ quán cho ăn nên ông ra sức ăn rất nhiều, đặc biệt là ông rất thích thịt heo vịt quay. Lẽ ra họ sẽ không để ông ăn nhiều, nhưng điều kỳ lạ lúc này là khi ông vào quán này ăn thì không biết từ đâu khách kéo đến nườm nượp. Thấy lạ nên người chủ quán ngày nào cũng mời ông vào ăn.
Trước nay, quán đối diện rất đông khách, nhưng bỗng dưng từ hôm thần đến ăn quán bên này thì khách bên đó lại chuyển hết qua quán bên này ăn.
Sau một thời gian người bán hàng đắt khách cảm thấy ông chẳng làm gì mà suốt ngày lại được ăn uống đồ ăn ngon. Hơn nữa, ông lại toàn dùng tay ăn bốc, người thì bốc mùi, lại hay thích lang thang không tắm giặt. Thấy hao phí đồ ăn cho một người ăn mày không đáng và nghĩ ông sẽ làm khách sợ không dám đến ăn nữa nên người chủ quán liền đuổi ông đi.
Thấy thần bị chủ quán bên kia đuổi, thì quán đối diện ngày xưa rất đông khách nay vắng hoe liền mời ông vào ăn. Và thật lạ lung, cũng như lúc trước, mọi người lại ùn ùn kéo đến ăn quán này rất đông. Mọi người thấy vậy nên ai cũng ra sức tranh giành mời cho bằng được thần đến hàng quán của mình ăn để có thể kéo khách đến ăn đông, vậy nên mới có câu “Thần Tài gõ cửa”.
Người dân thấy ông không có quần áo mặc nên dẫn ông đi mua lại quần áo. Tình cờ, ông được mọi người dẫn đến cửa hàng nơi quần áo ông bị bán. Ông sựt nhớ lại mọi chuyện trước kia và bay về trời sau khi mặc lại quần áo mũ nón.
Từ đó, mọi người coi thần như là báu vật và họ lập bàn thờ, tôn thờ ông từ đó. Tượng hóa thân Thần Tài là một người lang thang ăn xin quần áo rách rưới.
Ngày Thần Tài bay về trời cũng chính là ngày mùng 10 tháng giêng âm lịch….
Cũng có 1 sự tích khác về Thần Tài đó là ông Lộc – Đậu Từ Quân trong Sự Tích Tam Đa Phúc Lộc Thọ được khá nhiều người dân truyền tụng.
Sự tích thần tài và ông địa được nhắc đến khá nhiều trong những ngày tết để ông bà có thể truyền đạt cho con cháu phong tục ngày xưa của dân tộc. Hơn nữa, tục thờ các thần này cũng là một sự may mắn cho gia đình người việt mà ai cũng nên biết để mang lại bình an và thịnh vượng cho gia đình.
The post Sự Tích Về Thần Tài Ông Địa Ngày Tết appeared first on Khóa học Đồng Hồ Giày Dép Nước Hoa Thời Trang ....
Nhận xét
Đăng nhận xét